Du Học Pháp Ngành Ngôn Ngữ Học
3 Tháng Năm, 2021
7 Lý Do Nên Du Học Canada
5 Tháng Năm, 2021

Truyện Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng Bằng Tiếng Pháp

Truyện Tiếng Pháp Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng

La Belle Au Bois Dormant

Nếu bạn chưa biết học tiếng pháp ở đâu là tốt nhất. Cap Education – Tổ chức đào tạo Tiếng Pháptư vấn Du Học Pháp và Tư vấn du Học Canada uy tín chất lượng hàng đầu Việt Nam. Với các khóa học nổi tiếng như: 

Tiếng pháp online

Tự học tiếng pháp cơ bản

Giao tiếp tiếng pháp cơ bản

Vào mỗi chủ nhật hàng tuần, các bạn đừng quên ghé fanpage Học Tiếng Pháp Cap France, để cùng đọc các mẫu truyện cổ tích song ngữ Pháp – Việt nha.
Hôm nay chúng ta cùng nhau đọc mẫu truyện khá quen thuộc nhiều bạn nhỏ: La Belle Au Bois Dormant, tạm dịch “Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng”.
BẢN TIẾNG PHÁP. (Bản Tiếng Việt các bạn vui lòng xem bên dưới.)
Il était une fois un roi et une reine. Chaque jour ils se lamentaient : « Ah ! si seulement nous avions un enfant. » Mais d’enfant, point. Un jour que la reine était au bain, une grenouille bondit hors de l’eau et lui dit : « Ton vœu sera exaucé. Avant qu’une année soit passée, tu mettras au monde une fillette. » Ce que la grenouille avait prédit arriva. La reine donna le jour à une fille. Elle était si belle que le roi ne se tenait plus de joie. Il organisa une grande fête. Il ne se contenta pas d’y inviter ses parents, ses amis et connaissances, mais il invita aussi des fées afin qu’elles fussent favorables à l’enfant. Il y en avait treize dans son royaume. Mais, comme il ne possédait que douze assiettes d’or pour leur servir un repas, l’une d’elles ne fut pas invitée.
     La fête fut magnifique. Alors qu’elle touchait à sa fin, les fées offrirent à l’enfant de fabuleux cadeaux : l’une la vertu, l’autre la beauté, la troisième la richesse et ainsi de suite, tout ce qui est désirable au monde. Comme onze des fées venaient d’agir ainsi, la treizième survint tout à coup. Elle voulait se venger de n’avoir pas été invitée. Sans saluer quiconque, elle s’écria d’une forte voix : « La fille du roi, dans sa quinzième année, se piquera à un fuseau et tombera raide morte. » Puis elle quitta la salle. Tout le monde fut fort effrayé. La douzième des fées, celle qui n’avait pas encore formé son vœu, s’avança alors. Et comme elle ne pouvait pas annuler le mauvais sort, mais seulement le rendre moins dangereux, elle dit : « Ce ne sera pas une mort véritable, seulement un sommeil de cent années dans lequel sera plongée la fille du roi. » Le roi, qui aurait bien voulu préserver son enfant adorée du malheur, ordonna que tous les fuseaux fussent brûlés dans le royaume. Cependant, tous les dons que lui avaient donnés les fées s’épanouissaient chez la jeune fille. Elle était si belle, si vertueuse, si gentille et si raisonnable que tous ceux qui la voyaient l’aimaient.
     Il advint que le jour de sa quinzième année, le roi et la reine quittèrent leur demeure. La jeune fille resta seule au château. Elle s’y promena partout, visitant les salles et les chambres à sa fantaisie. Finalement, elle entra dans une vieille tour. Elle escalada l’étroit escalier en colimaçon et parvint à une petite porte.        Dans la serrure, il y avait une clé rouillée. Elle la tourna. La porte s’ouvrit brusquement. Une vieille femme filant son lin avec application était assise dans une petite chambre.
« Bonjour, grand-mère, dit la jeune fille. Que fais-tu là ?
— Je file, dit la vieille en branlant la tête.
— Qu’est-ce donc que cette chose que tu fais bondir si joyeusement ? » demanda la jeune fille.
      Elle s’empara du fuseau et voulut filer à son tour. À peine l’eut-elle touché que le mauvais sort s’accomplit : elle se piqua au doigt. À l’instant même, elle s’affaissa sur un lit qui se trouvait là et tomba dans un profond sommeil. Et ce sommeil se répandit sur l’ensemble du château. Le roi et la reine, qui venaient tout juste de revenir et pénétraient dans la grande salle du palais, s’endormirent. Et avec eux, toute la cour. Les chevaux s’endormirent dans leurs écuries, les chiens dans la cour, les pigeons sur le toit, les mouches contre les murs. Même le feu qui brûlait dans l’âtre s’endormit et le rôti s’arrêta de rôtir. Le cuisinier, qui était en train de tirer les cheveux du marmiton parce qu’il avait raté un plat, le lâcha et s’endormit. Et le vent cessa de souffler. Nulle feuille ne bougea plus sur les arbres devant le château. Tout autour du palais, une haie d’épines se mit à pousser, qui chaque jour devint plus haute et plus touffue. Bientôt, elle cerna complètement le château, jusqu’à ce qu’on n’en vît plus rien, même pas le drapeau sur le toit.
  Dans le pays, la légende de la Belle au bois dormant — c’est ainsi que fut nommée la fille du roi — se répandait. De temps en temps, des fils de roi s’approchaient du château et tentaient d’y pénétrer à travers l’épaisse muraille d’épines. Mais ils n’y parvenaient pas. Les épines se tenaient entre elles, comme par des mains. Les jeunes princes y restaient accrochés, sans pouvoir se détacher et mouraient là, d’une mort cruelle.
     Au bout de longues, longues années, le fils d’un roi passa par le pays. Un vieillard lui raconta l’histoire de la haie d’épines. Derrière elle, il devait y avoir un château dans lequel dormait, depuis cent ans, la merveilleuse fille d’un roi, appelée la Belle au bois dormant. Avec elle dormaient le roi, la reine et toute la cour. Le vieil homme avait aussi appris de son grand-père que de nombreux princes étaient déjà venus et avaient tenté de forcer la haie d’épines ; mais ils y étaient restés accrochés et y étaient morts d’une triste mort. Le jeune homme dit alors : « Je n’ai peur de rien, je vais y aller. Je veux voir la Belle au bois dormant. »
     Le bon vieillard voulut l’en empêcher, mais il eut beau faire, le prince ne l’écouta pas. Or, les cent années étaient justement écoulées et le jour était venu où la Belle au bois dormant devait se réveiller. Lorsque le fils du roi s’approcha de la haie d’épines, il vit de magnifiques fleurs qui s’écartaient d’elles-mêmes sur son passage et lui laissaient le chemin. Derrière lui, elles reformaient une haie.     Dans le château, il vit les chevaux et les chiens de chasse tachetés qui dormaient. Sur le toit, les pigeons se tenaient la tête sous l’aile. Et lorsqu’il pénétra dans le palais, il vit les mouches qui dormaient contre les murs. Le cuisinier, dans la cuisine, avait encore la main levée comme s’il voulait attraper le marmiton et la bonne était assise devant une poule noire qu’elle allait plumer. En haut, sur les marches du trône, le roi et la reine étaient endormis. Le prince poursuivit son chemin et le silence était si profond qu’il entendait son propre souffle. Enfin, il arriva à la tour et poussa la porte de la petite chambre où dormait la Belle.
     Elle était là, si jolie qu’il ne put en détourner le regard. Il se pencha sur elle et lui donna un baiser. Alors, la Belle au bois dormant s’éveilla, ouvrit les yeux et le regarda en souriant. Ils sortirent tous deux et le roi s’éveilla à son tour, et la reine, et toute la cour. Et tout le monde se regardait avec de grands yeux.

Dans les écuries, les chevaux se dressaient sur leurs pattes et s’ébrouaient ; les chiens de chasse bondirent en remuant la queue. Sur le toit, les pigeons sortirent la tête de sous leur aile, regardèrent autour d’eux et s’envolèrent vers la campagne. Les mouches, sur les murs, reprirent leur mouvement ; dans la cuisine, le feu s’alluma, flamba et cuisit le repas. Le rôti se remit à rissoler ; le cuisinier donna une gifle au marmiton, si fort que celui-ci en cria, et la bonne acheva de plumer la poule.

Le mariage du prince et de la Belle au bois dormant fut célébré avec un faste exceptionnel. Et ils vécurent heureux jusqu’à leur mort.

 

Truyện Tiếng Pháp Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng

 

BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT

Ngày xưa có một vị vua và một hoàng hậu. Mỗi ngày họ đều than thở: “A! giá như chúng ta có một đứa trẻ.” Nhưng họ vẫn chẳng có đứa con nào. Một ngày nọ, khi hoàng hậu đang tắm, một con ếch nhảy ra khỏi mặt nước và nói với bà: “Điều ước của bà sẽ được thực hiện. Chưa đầy một năm, hoàng hậu sẽ sinh ra một bé gái.” Điều mà con ếch dự đoán đã xảy ra. Hoàng hậu hạ sinh một nàng công chúa. Nàng đẹp đến mức khiến nhà vua rất vui mừng. Ông ấy đã tổ chức một bữa tiệc lớn. Ông không chỉ mời bố mẹ, bạn bè và người quen mà còn mời cả những bà tiên để cầu chúc những điều thuận lợi cho đứa trẻ. Có mười ba bà tiên trong vương quốc của ông. Nhưng, vì ông chỉ có mười hai chiếc đĩa vàng để phục vụ bữa ăn cho họ, một trong số các bà tiên đã không được mời.

Bữa tiệc thật hoành tráng. Khi nó kết thúc, các bà tiên đã tặng đứa trẻ những món quà tuyệt vời: đức tính tốt, vẻ đẹp, sự giàu có, v.v., tất cả những gì đáng mơ ước trên đời. Khi mười một nàng tiên vừa thực hiện xong xong, thì bà tiên thứ mười ba đột nhiên xuất hiện. Mụ muốn trả thù vì không được mời đến. Không chào hỏi ai, mụ lớn tiếng kêu lên: “Công chúa của nhà vua, năm mười lăm tuổi, sẽ tự đâm tay vào con thoi và chết đi.” Sau đó bà ta rời khỏi phòng. Mọi người đều rất hoảng sợ. Bà tiên thứ mười hai, người chưa kịp ước nguyện bước tới. Bà ấy không thể hủy bỏ bùa chú xấu, mà chỉ làm cho nó bớt nguy hiểm hơn. Bà ấy ban điều ước của mình: “Đó sẽ không phải là cái chết thực sự, mà chỉ là công chúa sẽ chìm vào giấc ngủ kéo dài trăm năm”. Nhà vua, người muốn bảo vệ đứa con yêu quý của mình khỏi bất hạnh, đã ra lệnh đốt tất cả các khung cửi trong vương quốc. Tất cả những món quà mà các nàng tiên ban tặng cho công chúa đều hiệu nghiệm trên người cô. Nàng ấy quá xinh đẹp, đức độ, nhân hậu và thông minh đến mức ai nhìn thấy cũng yêu quý nàng.

Chuyện xảy ra vào mười lăm năm sau đó, nhà vua và hoàng hậu rời khỏi lâu đài. Công chúa vẫn ở một mình trong đó. Cô ấy đi bộ ở đó khắp nơi, thăm thú khắp các sảnh và những căn phòng mà cô ấy ưa thích. Cuối cùng, cô bước vào một tòa tháp cũ. Cô leo lên cầu thang xoắn ốc hẹp và đến một cánh cửa nhỏ. Trong ổ khóa có một chiếc chìa khóa đã hoen gỉ. Cô ấy xoay chìa khoá. Cánh cửa bật mở. Một bà lão đang ngồi cần mẫn kéo vải với một chiếc máy trong căn phòng nhỏ.

– Chào bà, công chúa nói, bà đang làm gì ở đây vậy ?

– Ta kéo sợi, bà lão ngẩng đầu lên.

– Bà quay thứ gì nhìn vui thế ạ , công chúa hỏi

Cô nắm lấy con thoi và muốn chạy thử làm theo. Cô chưa kịp chạm vào nó thì điều bất hạnh đã xảy ra: cây kim đâm vào ngón tay cô. Ngay lập tức, cô ngã xuống chiếc giường ở đó và chìm sâu vào giấc ngủ. Giấc ngủ này lan ra cả lâu đài. Nhà vua và hoàng hậu trở về, vừa bước vào đại điện thì đã ngủ thiếp đi. Và cùng với họ, tất cả mọi thứ cũng chìm vào giấc nồng. Những con ngựa ngủ gật trong chuồng, những chú chó trong sân, chim bồ câu trên mái nhà, ruồi đậu trên tường. Ngay cả ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi cũng chìm vào giấc ngủ và món đồ nướng cũng ngừng quay. Người phụ bếp đang túm tóc vì lỡ làm hỏng một món ăn cũng thả người và lăn ra ngủ. Gió ngừng thổi. Không một chiếc lá nào di chuyển trên những cái cây trước lâu đài. Xung quanh cung điện bắt đầu mọc một hàng rào gai, cây mỗi ngày một cao và rậm rạp hơn. Chẳng bao lâu hàng rào ấy đã hoàn toàn bao vây lâu đài, cho đến khi không thể nhìn thấy gì nữa, thậm chí cả lá cờ trên mái cũng không.

 

Trong nước, truyền thuyết về Người đẹp ngủ trong rừng – đây là cách đặt tên con gái của nhà vua – đang lan rộng. Đôi khi, các con trai của nhà vua đến gần lâu đài và cố gắng đi vào nó qua bức tường dày đầy gai. Nhưng họ không thể. Những chiếc gai được giữ giữa họ, như thể bằng tay. Các hoàng tử trẻ tuổi vẫn lưu luyến không rời và chết ở đó, một cái chết tàn khốc.

Vào cuối năm tháng dài đằng đẵng, con trai của một vị vua đã đi qua đất nước. Một ông già kể cho anh nghe câu chuyện về hàng rào gai. Đằng sau cô ấy chắc hẳn có một lâu đài đã ngủ yên trong suốt một trăm năm, người con gái tuyệt vời của một vị vua, được gọi là Người đẹp ngủ trong rừng. Với nàng đã ngủ nhà vua, hoàng hậu và cả triều đình. Ông già cũng đã học được từ ông nội của mình rằng nhiều hoàng tử đã đến và cố gắng buộc hàng rào gai; nhưng họ vẫn bám lấy nó và đã chết một cái chết đau buồn ở đó. Chàng thanh niên sau đó nói: “Tôi không sợ gì cả, tôi sẽ đi. Tôi muốn xem Người đẹp ngủ trong rừng. ”

 

Lão nhân gia tốt bụng muốn ngăn cản hắn, nhưng dù thế nào, thái tử cũng không nghe theo. Giờ đây, một trăm năm đã trôi qua và ngày Người đẹp ngủ trong rừng phải thức dậy. Khi con trai của nhà vua đến gần hàng rào gai, anh ta nhìn thấy những bông hoa đẹp sẽ rời khỏi mình trên con đường của mình và để lại đường cho anh ta. Sau lưng anh, họ tạo thành một hàng rào. Trong lâu đài, ông nhìn thấy những con ngựa đang ngủ và những con chó săn phát hiện. Trên mái nhà, những chú chim bồ câu đứng chúi đầu dưới cánh. Và khi bước vào cung điện, anh ta nhìn thấy những con ruồi đang ngủ trên tường. Người đầu bếp trong bếp vẫn giơ tay lên như thể muốn tóm lấy con bò húc và người hầu gái đang ngồi trước một con gà mái đen mà cô ta chuẩn bị nhổ lông. Phía trên, trên bậc thềm của ngai vàng, nhà vua và hoàng hậu đang say giấc nồng. Hoàng tử tiếp tục lên đường và sự im lặng sâu đến mức anh có thể nghe thấy hơi thở của chính mình. Cuối cùng, anh đến tòa tháp và đẩy cửa vào căn phòng nhỏ nơi Người đẹp đang ngủ.

Cô ấy ở đó, đẹp đến nỗi anh không thể rời mắt. Anh nghiêng người và trao cho cô một nụ hôn. Vì vậy, Công chúa ngủ trong rừng đã thức dậy, mở mắt và nhìn anh mỉm cười. Cả hai cùng đi ra ngoài, đến lượt nhà vua thức dậy, hoàng hậu và tất cả triều đình. Và tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn nhau.

Trong chuồng ngựa đứng trên chân và khịt mũi; những con chó săn lao lên, vẫy đuôi. Trên mái nhà, những chú chim bồ câu thò đầu ra từ dưới cánh, nhìn xung quanh rồi bay ra đồng quê. Những con ruồi trên tường tiếp tục di chuyển; trong bếp, ngọn lửa được đốt lên, bập bùng và nấu bữa ăn. Rang bắt đầu nâu trở lại; người đầu bếp tát con chó rất mạnh đến nỗi nó kêu lên, và người giúp việc nhổ lông gà mái xong.

Hôn lễ của hoàng tử và Người đẹp ngủ trong rừng được tổ chức vô cùng hào hoa. Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Tags: truyen tieng phap nang cong chua ngu trong runghoc tieng phaptieng phap onlinetu hoc tieng phap co bantu van du hoc phapdao tao tieng phapgiao tiep tieng phap co bantu van du hoc canada

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *